Trong cuộc trò chuyện những ngày này với Bonnie Raitt, một từ liên tục xuất hiện đó là: groove. Cô ấy đang nói về âm nhạc của mình, tất nhiên, ca sĩ nhạc blues đồng thời là một nghệ sĩ guitar – món quà của cô ấy lớn lao như chính album mới nhất “Dig In Deep” – đã tồn tại qua những tranh đấu của gia đình trong thập kỉ trước, thứ mà suýt chút nữa đã đẩy cô ra khỏi lối mòn, vỏ bọc cá nhân của bản thân mình.
Năm 2004, Raitt mất mẹ, bà Marjorie; một năm sau, cha cô – ông Broadway luminary John Raitt cũng qua đời. Bốn năm sau đó, căn bệnh ung thư não cũng cướp đi người anh trai của cô trong độ tuổi 61. Sau bảy năm vắng bóng, rất nhiều người hâm mộ lo lắng rằng điều đó sẽ trở thành vĩnh viễn. Tuy nhiên Raitt đã quay trở lại vào năm 2012 cùng với album Slipstream – album đã đạt giải Grammy dành cho hạng mục album Americana xuất sắc nhất.
Giờ đây Raitt đã hoàn toàn trở lại là chính mình với vòng xoay thu âm và đi biểu diễn, một vòng xoay được xác định rõ ràng nhất trong cuộc đời của cô kể từ khi cô bắt đầu sự nghiệp âm nhạc, từ đầu những năm 1970 khi cô vừa bước vào độ tuổi 20 xinh đẹp. Raitt vừa phát hành album “Dig in deep”. Cũng giống như rất nhiều nghệ sĩ khác, bi kịch trong cuộc đời cô đã trở thành nguồn cảm hứng cho những bài hát mới.
“Tôi đã không viết cho Slipstream bởi vì vào độ tuổi này, tất cả mọi người đều dần xuống dốc và tất cả mọi người đều có chung một điểm là đang đối đầu với bệnh tật. Nhưng đối với tôi, điều cuối cùng tôi muốn đó chính là viết về những điều đó hoặc dành thời gian để đi sâu vào nó. Tôi chỉ muốn chơi thứ âm nhạc của những người khác nhưng lại nói đúng những cảm xúc bên trong tôi, nhưng tôi lại không có động lực để viết.”
Dig in Deep là sự hội tụ bộ ba những ngôi sao: “I Knew” của Pat McLaughlin, bản hit “Need You Tonight” của Michael Hutchence, Andrew Farriss’s INXS và “Shakin’ Shakin’ Shakes,” của Cesar Rosas và T Bone Burnett, từ album Los Lobos By the Light of the Moon (1987). Trong đôi bàn tay nhào nặn của Raitt, những giai điệu bao gồm một vài tác phẩm đã được công nhận quyền tác giả – nó nghe có vẻ phi lý nhưng nó đã mang đến một chiều hướng mới cho con số nổi tiếng này.
“Đến từ L.A – và những chàng trai Los Lobos cũng xuất thân từ đó – tất cả chúng tôi lớn lên và chứng kiến những thảm họa động đất. Tôi nghĩ rằng đó đã thực sự là những ca từ thông minh. Về mặt âm nhạc, cơ hội để chơi chúng với ban nhạc này cùng những nghệ sĩ guitar cứ thế trào dâng và không thể kìm nén. Tôi nhất định phải làm điều đó.”
Người bạn đồng hành trong Slipstream và Dig In Deep bây giờ chính là Ryan Freeland, người mà đã mang đến cơ hội cho Dig In Deep được làm tại phòng thu Stampede Origin tại Culver City, California và phòng thu Henson Recording Studios, tại Hollywood. Freeland có ý định làm việc với dòng nhạc Americana và gần đây đã có những bài hát cùng với Bettye LaVette, Wynonna Judd, và Ray LaMontagne. Raitt đã gặp được Freeland thông qua một ngôi sao Americana khác đó là Joe Henry.
Vào mùa thu năm 2010 và mùa xuân năm 2011, cuối cùng bà đã quyết định cắt số lượng bài hát với guitar Greg Leisz và Bill Frisell, sản xuất bởi Henry tại studio Garfield House của ông ấy ở Pasadena. Năm trong số chúng đã làm nên Slipstream, một ca khúc khác “You’ve Changed My Mind” nằm trong Dig In Deep. Phần còn lại của Slipstream được thu ở Ocean Way Studios, Hollywood vào mùa hè năm 2011.
Một trong những sắc thái chính là nằm trong giọng hát của Raitt. Thu âm tại Pro Tools sử dụng bộ chuyển đổi Apogee A/D, Freeland đã có một cách tiếp cận mới trong cách ghi âm giọng của Raitt. “Rất vui khi thú nhận rằng cuối cùng tôi phải sử dụng ba microphone, thứ mà tôi cho rằng rất ngớ ngẩn. Nhưng tôi đã sử dụng Neumann M49 và sau đó là AEA A440, và đó là cách mà tôi đã áp dụng với hầu hết mọi người trong vài năm gần đây. Bonnie đã sử dụng telefunken 251. Đó là chiếc microphone sáng hơn. Nó thực sự rất hiệu quả với giọng hát của cô ấy.”
“Điều thú vị chính là ở chỗ bởi tất cả chúng đều có những sắc điệu khác nhau, bạn có thể tái kết hợp chúng với nhau để tạo nên những âm thanh khác nhau cho mỗi ca khúc dựa trên cơ sở của chính nó. Nếu nó là một bài hát thời thượng vui nhộn bạn có thể đẩy microphone thêm chút nữa, còn nếu nó là một bài hát sâu lắng bạn có thể làm chúng mượt mà hơn nữa, tròn đầy hơn. Nó vô cùng thú vị, như một kĩ thuật thay vì khuấy trộn chúng với những cảm xúc hay thứ gì đó tương tự, tôi thích lựa chọn kết hợp những microphone.”
Dig In Deep sẽ được phát hành dưới dạng download chất lượng cao và cả hai dạng LP 45rpm, 180gm. Kim Rosen là một bậc thầy kĩ thuật và phần hoàn thiện sẽ được thực hiện bởi Cameron Henry tại một studio mang tên Welcome To 1979 tại Nashville – sự lựa chọn theo gợi ý của Freeland.
“Nó có những âm thanh giàu âm nhạc hơn. Tôi có được từ những người bạn và nó đã không còn tâm hồn giống như những bản gốc. Họ đã thay đổi nó. Bạn chắc chắn sẽ có những thay đổi để đến với đĩa vinyl những cũng như bất kì hình thức nào khác, luôn có những cách để làm điều đó mà vẫn giữ nguyên lại được những nét tinh tế ban đầu của nó.”
“The Comin’ Round Is Going Through” trong Dig In Deep, Raitt đã không thể hiện bất kì dấu hiệu nào của việc sống chậm lại trong một thế giới thiên về ballad. Cô vẫn thích rock. Cô vẫn luôn cam kết các hoạt động chính trị, nó luôn là một phần âm nhạc của cô.
“Với “The Comin’ Round Is Going Through”, tôi biết rằng tôi muốn thêm một chút gì đó của Stone bởi ban nhạc này đã tiêu diệt tất cả những cái cá nhân. Cho dù chúng tôi làm “Me and the Boys” hoặc [Fabulous] T-Birds – đó là một trong những nơi mà chúng tôi sẽ đi. Tôi đang cố gắng suy nghĩ rằng mình sẽ đến đâu với phong cách đó và tôi biết tôi đã có cảm hứng để viết một ca khúc thể hiện mình đã phẫn nộ, thất vọng thế nào khi nền Dân chủ ở đất nước này bị phá vỡ và bị thao túng bởi núi tiền và những tập đoàn lớn. Bất kể bạn đang đứng ở phe nào thì tất cả mọi người đều phải đồng ý rằng hệ thống đã bị phá vỡ và những tên chóp bu đã đảo lộn quá nhiều. Vì thế mà tôi chỉ muốn làm cho chúng trở thành cái chung, qua từng bản nhạc chỉ cần mọi người thấy được sự bất đồng, phẫn nộ thì tôi có thể đứng trên sân khấu và hát nó mỗi đêm đặc biệt là trong năm diễn ra bầu cử. Nó thực sự là một sự chữa lành. Chúng tôi đến studio và để nó cắn xé, và cảm giác đó thực sự rất tuyệt.”
Nguồn : Tạp Chí Hifi