Dòng nhạc Lê Uyên Phương từ xưa đến nay luôn gắn liền với… Lê Uyên Phương, ai cũng biết điều này. Đúng là thi thoảng cũng có người chọn trình diễn lại ca khúc của cặp song ca nổi tiếng, nhưng hầu hết chỉ lẻ tẻ một, hai bài, còn để ra hẳn một album thì có thể đếm trên đầu ngón tay. Lý do cũng rất đơn giản. Bởi Lê Uyên Phương sáng tác và hát về những trải nghiệm của cuộc đời mình, về hạnh phúc và chia lìa. Rất khó để bất kỳ ca sĩ nào thể hiện được trọn vẹn cái tinh thần du ca rong ruổi khắp chốn, cái sự thèm yêu khát sống trong tâm trạng khắc khoải tuyệt vọng, đợi chết mỗi ngày. Lê Uyên Phương, trong lịch sử âm nhạc Việt Nam, là độc nhất vô nhị.
Chính vì thế, cách tốt nhất để trình tấu lại âm nhạc của Lê Uyên Phương là phải khác hẳn Lê Uyên Phương, từ hòa âm đến cách hát. Nhưng như thế liệu có đủ hay không, có đủ sức hấp dẫn để chinh phục người nghe cả cũ lẫn mới không? Chúng ta đã có cặp đôi Tuấn Ngọc – Thái Hiền hát Lê Uyên Phương chỉn chu, mẫu mực đến trong veo, đã có Trần Thái Hòa luôn ngọt ngào ấm áp và dịu dàng trên những nỗi đau trần thế, đã có Ý Lan lúc nào cũng giữ được vẻ điệu đàng, nên, con đường riêng của Thái Thùy Linh cũng phải khác hẳn các đàn anh, đàn chị kể trên.
Cá tính âm nhạc của Thái Thùy Linh xưa nay vẫn rõ nét và không thay đổi sau nhiều năm. Vào đến Như Loài Thú Hoang, cô vẫn là chính mình chứ không bị gò theo tác giả, tác phẩm, đó là một lựa chọn khôn ngoan. Về mầu giọng, về phong cách và phần nào cả tính cách, giữa Thái Thùy Linh và cô Lê Uyên đã có vài nét tương đồng, cũng vì thế, người phụ nữ đi gần hết tuổi “băm” này dễ dàng gợi lên được ít nhiều quen thuộc giữa vô số mới lạ cô và ê-kíp sản xuất tạo ra – để không bị chìm vào cái bóng quá lớn của người đi trước.
Đó là bài hát chủ đề Hãy Ngồi Xuống Đây lần đầu tiên được hòa âm theo điệu swing với phần chơi hòa tấu của ban nhạc và những tiếng piano rơi rụng như mưa của nhạc sĩ Nguyễn Quang ở khúc giữa. Một chút ngạo nghễ và giễu cợt với cuộc đời là thứ người nghe có thể cảm nhận được trong phiên bản rất “hiểm” này. Nhạc sĩ Nguyễn Quang cho biết, nguồn cảm hứng cho bản phối mới mẻ và đầy bất ngờ này được lấy từ chuyến đi tới Tây Ban Nha, nơi có cuộc sống phóng khoáng, hồn nhiên đến bất tận trên từng góc phố.
Trong khi đó, ca khúc đinh Cho Lần Cuối cũng lần đầu tiên được chơi theo điệu jazz ballad chậm rãi, từ tốn, không đớn đau, mệt mỏi mà tràn đầy vẻ gợi cảm, nhờ vào kiểu hát trễ nải và độ “khê” của giọng hát. Đặc biệt, nhạc sĩ Nguyễn Quang đã chọn phong cách Broadway hoành tráng ở bản Dạ Khúc Cho Tình Nhân, mượn bè dây và dàn đồng ca để tăng thêm độ kịch tính và nét ma mị cho những day dứt, những đớn đau về một tình yêu cách trở. Tuy nhiên, khi Thái Thùy Linh trút tâm tư trên phần đệm rất tiết chế của piano và cello ở đoạn đầu tiên, những lắng đọng lúc đó như một mồi lửa ngấm ngầm để đẩy cảm xúc của người nghe thăng hoa trong đoạn điệp khúc.
Có thể nói trong Như Loài Thú Hoang, không gian âm nhạc của Lê Uyên Phương đã hiện ra với muôn màu sắc hiện đại mà tinh thần cũ vẫn không bị khỏa lấp. Một Ngày Vui Mùa Đông tung tẩy, tươi tắn mang màu sắc smooth jazz pha bossa nova, trong khi đó, Vũng Lầy Của Chúng Ta đã không còn day dứt, không còn níu kéo, không còn quanh co phố thị như bản gốc nữa. Trái lại, nó khoáng đạt, bay bổng và giàu hình ảnh nhờ được chơi trên nền nhạc Latin pha trộn điệu flamenco với tiếng guitar dây nylon thả những tiếng da diết đan xen cùng bộ gõ bập bùng. Nhiều người lâu nay vẫn chỉ biết đến cái tên Nguyễn Quang với ngón piano thần sầu, không ngờ anh cũng là một nhạc sĩ hòa âm xuất sắc – mà album này chính là minh chứng rõ rệt nhất.
Với Như Loài Thú Hoang, Thái Thùy Linh và nhạc sĩ Nguyễn Quang đã mang đến một góc tiếp cận âm nhạc Lê Uyên Phương hoàn toàn mới mẻ cho công chúng, đặc biệt là lớp người nghe trẻ tuổi, những người có thể biết nhưng chưa hoàn toàn cảm thụ được hết tinh hoa của đôi nghệ sĩ tài hoa. Nhạc sĩ Trần Quảng Nam – tác giả Mười Năm Tình Cũ – đã nhận xét rất chính xác về album này như sau: “Lúc đầu nghe Linh thực hiện đêm nhạc Lê Uyên Phương tôi hơi lo. Cô ấy còn trẻ, giọng miền Bắc sợ hát không được như người ta mong đợi. Nhưng Thái Thùy Linh dường như là người duy nhất có thể hát tương đồng, hát được năng lực của Lê Uyên như xưa, lột tả được tinh thần của nhạc Lê Uyên Phương”.
Đúng vậy. Như Loài Thú Hoang là một đĩa nhạc đủ để thấy được bóng hình người xưa, lại giúp người nay thể hiện được hết cá tính âm nhạc của mình. Nghĩa là nó sẽ làm các “fan” trung thành của Lê Uyên Phương cảm thấy hài lòng nếu họ chịu mở lòng đón nhận. Chất lượng bản ghi tốt, với các audiophile mê jazz, chỉ ba ca khúc Cho Lần Cuối, Hãy Ngồi Xuống Đây và Một Ngày Vui Mùa Đông là đủ “gánh” được cả album, chưa kể Vũng Lầy Của Chúng Ta và Dạ Khúc Cho Tình Nhân cũng sẽ quyến rũ hơn nhiều nếu được nghe trên những hệ thống được phối ghép “chuẩn chỉnh” để cho ra được không gian và độ chi tiết như ý.
Nếu phải chỉ ra một vài nhược điểm của Như Loài Thú Hoang thì… có lẽ 8 ca khúc là hơi thiếu thốn. Ca khúc Không Nhìn Nhau Lần Cuối hơi “lệch” khỏi concept chung, nếu được thay bằng Đá Xanh, Đêm Chợ Phiên Mùa Đông hay Bài Ca Hạnh Ngộ có lẽ sẽ phù hợp hơn. Và có vài nốt thấp Thái Thùy Linh xuống chưa được tròn tiếng, vẫn bị gằn trong cổ họng. Tuy nhiên, không phải ai cũng để ý đến những chi tiết này. Bởi đơn giản, lâu lắm rồi mới có “người mới” đủ bản lĩnh hát Lê Uyên Phương, mà lại “ra tấm ra món” hẳn hoi. Một đĩa nhạc Việt ấn tượng của những tháng đầu năm mới, rất đáng thưởng thức!